
Đồng bằng sông Cửu Long (ĐBSCL) – nơi được mệnh danh là "vựa lúa, vựa cá" của cả nước – đang phải đối mặt với một vấn đề tưởng nhỏ mà hóa lớn: lục bình. Loài thực vật thủy sinh mọc trôi nổi, nhìn thì hiền hòa với những bông hoa tím biếc, nhưng thực tế lại đang gây ra nhiều hệ lụy về môi trường, giao thông thủy và sinh kế người dân.
Lục bình – vẻ đẹp nguy hại
Lục bình (bèo Nhật Bản) không phải là loài bản địa Việt Nam, mà được du nhập từ đầu thế kỷ 20. Thoạt đầu, người ta trồng để làm cảnh, làm thức ăn cho gia súc hoặc dùng làm phân xanh. Nhưng đặc tính sinh sôi vô tội vạ đã khiến loài cây này nhanh chóng trở thành "kẻ xâm lấn" hệ sinh thái tại nhiều tuyến kênh, rạch.
Chỉ trong vài tuần, lục bình có thể phủ kín mặt nước, khiến tàu ghe không thể lưu thông, mực nước dâng cao bất thường và oxy dưới nước giảm mạnh, gây ảnh hưởng nặng nề đến thủy sản.
Trục vớt – làm hoài vẫn không xuể
Ở các tỉnh như An Giang, Vĩnh Long, Đồng Tháp, Tây Ninh, Cà Mau,... người dân đã quen với hình ảnh các đội trục vớt lục bình hoạt động hằng ngày, từ dùng ghe nhỏ, vợt tay, đến máy móc thô sơ. Tuy nhiên, đây chỉ là giải pháp tình thế, chưa đủ sức đối phó với tốc độ lục bình lan rộng theo mùa nước lên.
Chi phí cho mỗi đợt vớt lục bình không hề nhỏ, dao động từ vài chục triệu đến hàng trăm triệu đồng, tùy quy mô. Nhưng điều đáng nói là chưa đầy một tháng sau khi dọn dẹp, lục bình lại tràn về, như thể công sức "đổ sông đổ biển".
Nút thắt nằm ở đâu?
Thiếu quy hoạch tổng thể: Việc trục vớt hiện nay vẫn mang tính "cục bộ", mỗi tỉnh, xã làm riêng lẻ. Không có sự phối hợp vùng giữa các địa phương, khiến nơi này vớt xong, nước chảy xuống nơi khác lại mang theo đám bèo khác trôi về.
Thiếu đầu ra cho lục bình: Nhiều mô hình tận dụng lục bình để làm hàng thủ công mỹ nghệ, phân compost, thức ăn chăn nuôi... từng được triển khai. Tuy nhiên, quy mô nhỏ, thị trường yếu, logistics khó khăn, khiến đầu ra không ổn định, không đủ hấp dẫn để thu mua đại trà.
Không có cơ chế khuyến khích xã hội hóa: Người dân muốn trục vớt để thuận lợi đi lại nhưng lại không có động lực kinh tế. Các doanh nghiệp lại thiếu ưu đãi nếu muốn đầu tư máy móc hay thu mua lục bình làm nguyên liệu.
Cần một lời giải vùng – bền vững
Đã đến lúc cần nhìn nhận việc trục vớt lục bình là một vấn đề môi trường cấp vùng, không thể trông chờ vào những giải pháp ngắn hạn. Một số hướng tiếp cận cần được xem xét:
Xây dựng chuỗi giá trị sản phẩm từ lục bình: hỗ trợ doanh nghiệp đầu tư sản xuất các sản phẩm thân thiện môi trường như giỏ, dép, bàn ghế từ lục bình.
Đầu tư công nghệ trục vớt tự động: học hỏi các mô hình tại Ấn Độ, Indonesia – nơi đã cơ giới hóa xử lý thực vật thủy sinh.
Lồng ghép trong các dự án sinh thái – nông nghiệp – du lịch: biến thách thức thành cơ hội, ví dụ như du lịch trải nghiệm vớt lục bình kết hợp làm đồ thủ công.
Cơ chế phối hợp liên tỉnh: giống như mô hình chống lũ, việc xử lý lục bình cũng cần sự phối hợp quy mô lớn, có bản đồ theo dõi dòng chảy và vùng phát tán.
Lục bình – một sinh vật tưởng chừng vô hại – đang dần trở thành "kẻ ngáng đường" cho sự phát triển bền vững tại ĐBSCL. Bài toán trục vớt sẽ còn tiếp diễn dai dẳng nếu không có cách tiếp cận mới, đa ngành và có tầm nhìn vùng. Giải quyết triệt để lục bình không chỉ là chuyện vớt bỏ, mà là chuyện kết nối kinh tế - môi trường - cộng đồng, để biến một vấn đề thành một nguồn lực.